Con Người không có Nước-Như không thấy Mặt Trời
Thứ Năm, 25 tháng 7, 2019
ĐÊM TRĂNG.
Rượu Trăng
Rượu ai rao bán để ta mua
Rượu uống , ngẫm Ta với cuộc cờ
Rượu có say Ta ...mời Ta uống,
Người say ...Người bảo Ta uốn say ?!
Mười sáu trăng treo tỏ như ngày
Ta Mình làm bạn với Trăng sao
Nâng chén tiêu giao ,thiên bôi thiểu
Chếnh choáng men Trăng «hạ gót Đào»
Canh bốn canh năm, nhả khói làor
Trăng luồn kẽ lá , bạn cùng Sao
Quơ tay đáy chén... Trăng còn mất?
Tỉnh tỉnh say say...mộng chiến bào.
Đường về nhà Ta ở chốn nao ?
«Ta đưa Mình về trọn tâm giao .
Mình lại tiễn Ta vài quãng ngắn
Ta Mình cứ tiễn... chẳng ngán nhau».
NBH.7/2019.
Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2019
Trường ca EM ƠI ... HÀ NỘI PHỐ được Phan Vũ viết vào năm 1972 khi đất nướccòn chiến tranh .Bài thơ không được tiếp tục lưu hành lúc đó vì nhiều lí do. Sau này một khổ thơ của ông mới được Nhạc Sỹ Phú Quang phổ nhạc cho bài hat “Em ơi Hà Nội phố”
Mãi đến 47 năm sau , năm 2019 Trường ca mới chính thức dược phép xuất bản . Thi sỹ vẫn còn may mắn được chứng kiến ngày Khai sinh cho đứa con tinh thần của mình . Nhưng với những người yêu Hà nội thì bài thơ còn mãi mãi với thời gian .
Bài thơ này như một nén hương thắp cho Người Nghệ sỹ đa tài, hào hoa Phan Vũ .
NGƯỜI TÌM VỀ KÝ ỨC
Kính tặng Nghệ sỹ -Nhà thơ Phan Vũ , tac giả Trường ca “Em ơi... Hà nội phố”
Kỉ ức xưa phủ bụi thời gian
" Em ơi Hà nội phố"...
Nửa kiếp trôi qua, tưởng bài thơ cũ
Đã không còn, chỉ đọng lại trên môi
khô vì khói thuốc và chảy ngược vào tim
Cảnh cũ hiện về đêm đêm
Trần trụi lặng im trên mảnh toan vẽ dở
Những ngón tay run tìm về một thuở
Ha nội hiện về ...net cọ trên toan
“Màu xanh thời gian “ nắng mới ngập tràn
Xoá lợp bụi mờ, tối tăm ảm đạm
Bản trường ca xưa, về từ dĩ vãng
Lộ những vần thơ cảm xuc trào dâng
Âm hưởng xưa qua những phím đồng
Vẫn da diết ...“Em ơi Hà nội phố “
“Đứa con” xưa trở về từ quá khứ
Bởi trong ông Tình yêu là bất tử ...
Cuả Người về Hà Nội xưa ...nay
Nhắm mắt ra đi thanh thản một ngày
Khi đứa con hoài thai đã khai sinh cùng năm tháng
Mùi Hoàng lan vẫn đâu đây thoảng thoảng
Hoa sữa vẫn đầy trên mái cũ rêu phong
Trang thơ mới in đang mở dở trong phòng
Rũ bỏ phong trần , Người ra đi ở đó
Như ngày nào “lang thang hoài trên phố ...”
Để cho đời biết một nỗi đau
Để cho mình trăn trở với tình đầu..
“Em ơi Hà nội phố”...
17/7/2019 ( Nhân Ngày mất của Nghệ sỹ Phan Vũ )
Thơ và hình của kts Nam Do
Mãi đến 47 năm sau , năm 2019 Trường ca mới chính thức dược phép xuất bản . Thi sỹ vẫn còn may mắn được chứng kiến ngày Khai sinh cho đứa con tinh thần của mình . Nhưng với những người yêu Hà nội thì bài thơ còn mãi mãi với thời gian .
Bài thơ này như một nén hương thắp cho Người Nghệ sỹ đa tài, hào hoa Phan Vũ .
NGƯỜI TÌM VỀ KÝ ỨC
Kính tặng Nghệ sỹ -Nhà thơ Phan Vũ , tac giả Trường ca “Em ơi... Hà nội phố”
Kỉ ức xưa phủ bụi thời gian
" Em ơi Hà nội phố"...
Nửa kiếp trôi qua, tưởng bài thơ cũ
Đã không còn, chỉ đọng lại trên môi
khô vì khói thuốc và chảy ngược vào tim
Cảnh cũ hiện về đêm đêm
Trần trụi lặng im trên mảnh toan vẽ dở
Những ngón tay run tìm về một thuở
Ha nội hiện về ...net cọ trên toan
“Màu xanh thời gian “ nắng mới ngập tràn
Xoá lợp bụi mờ, tối tăm ảm đạm
Bản trường ca xưa, về từ dĩ vãng
Lộ những vần thơ cảm xuc trào dâng
Âm hưởng xưa qua những phím đồng
Vẫn da diết ...“Em ơi Hà nội phố “
“Đứa con” xưa trở về từ quá khứ
Bởi trong ông Tình yêu là bất tử ...
Cuả Người về Hà Nội xưa ...nay
Nhắm mắt ra đi thanh thản một ngày
Khi đứa con hoài thai đã khai sinh cùng năm tháng
Mùi Hoàng lan vẫn đâu đây thoảng thoảng
Hoa sữa vẫn đầy trên mái cũ rêu phong
Trang thơ mới in đang mở dở trong phòng
Rũ bỏ phong trần , Người ra đi ở đó
Như ngày nào “lang thang hoài trên phố ...”
Để cho đời biết một nỗi đau
Để cho mình trăn trở với tình đầu..
“Em ơi Hà nội phố”...
17/7/2019 ( Nhân Ngày mất của Nghệ sỹ Phan Vũ )
Thơ và hình của kts Nam Do
Thứ Năm, 18 tháng 7, 2019
12 Bến Nước...Như Lục Bình Trôi
"Đò qua bến Sông
Sóng vỗ tình tôi…"
Sóng vỗ tình tôi…"
Đời người như một dòng sông…Lúc ồn ào, khi lặng lẽ, đôi khi lững lờ trôi, đôi lúc lòng dậy sóng, nhiều khi ta tự hỏi ta…? ta là ai…? Từ đâu tới…ta đang sống để làm những gì…? Đời ta có bao giờ được phẳng lặng hay không…? Cũng như những cánh hoa Lục Bình kia rồi sẽ trôi về đâu…? Về nơi nào…? Như chưa bao giờ biết đâu là điểm khởi đầu, đâu là kết thúc cuối chỉ có những bản tình cuối, niệm khúc cuối cho mỗi cuộc đời….
Dòng đời cứ trôi dòng sông cứ chảy, thời gian đâu có chờ 1 ai nó vẫn đi ngang qua đời người đó thôi…trôi nhẹ nhàng trôi êm đềm, và cũng thật vô tình vô nghĩa giữa những phù phiếm xa hoa, giữa những chốn ồn ào hỗn loạn và xô bồ…Tựa như cánh chim bay không biết mõi cánh, nó sẽ bay về đâu…? Về phương trời nao…?
Thời gian vẫn trôi, Sông kia vẫn chảy và vô tình cuốn trôi đi những đám lục bình, lênh đênh theo con nước, cũng như số phận của một con người bị xô đẩy, trôi dạt về muôn phương…! Đã biết bao số phận con người cũng như cánh hoa kia bị dòng đời xô đẩy khắp nơi nơi, đến cuối cả 1 cuộc đời vẫn không tìm được bến đỗ cho riêng mình…!
“Lục Bình”, cái tên nghe thật giản dị, chất phác, và rất đỗi chân quê, mang trên mình là một sắc mầu tim tím, mầu tím của sự thủy chung, mang nỗi nhớ nhung man mác buồn và lặng lẽ, và cứ thế nó trôi lênh đênh nay đây mai đó, chợt nghĩ nó như những người con gái xa quê, tha phương cầu thực nơi đất khách quê người, nhẹ nhàng, dịu dàng để mặc dòng đời trôi…xô đẩy theo những con sóng tuôn trào…
Lục Bình trôi trên sông, cũng như những kiếp người lúc lên lúc xuống, lúc bấp bênh, khi chìm nỗi…Cũng như con Gái chỉ có 1 thời xuân rồi cũng héo mòn theo năm tháng.Có những người con Gái trôi đến bên bờ của sự hạnh phúc, nhưng cũng có những người lại dạt về chốn của sự u buồn và đau khổ, nghĩ mà thương cho những kiếp người tha phương rồi lại thấy tủi cho bản thân mình…đâu có khác gì những cánh hoa kia, mong manh giữa dòng nước…Mặc đời cuốn trôi…?
Thế mới biết, cuộc sống là vô vàn những đau thương buồn tủi, muôn vàn những ngậm ngùi cay đắng, nếu như có những hạnh phúc nhỏ nhoi đến bên mình ta càng phải cố gắng chân trọng nó, vun đắp nó cho những nụ cười luôn nỡ sau những ánh nắng ban mai. Vì thế hạnh phúc đâu phải như bến đỗ đợi con thuyền đến để mới thấy được bình yên, hay để cảm nhận sau những năm tháng xa cách, mệt nhọc và đau khổ mới lại về tìm nhau…? Bởi thời gian trôi thật vô tình và lặng lẽ, đâu có ai biết được ngày mai rồi sẽ ra sao…? Lúc đó ta mới biết một cái nắm tay rụt rè xưa cũ giờ lại là cả một góc trời tiếc nuối, một lời nói muộn màng chưa kịp cất lên thì người đã đi xa…? Cứ thế và cứ thế…1 kiếp người vẫn mãi lênh đênh…!
Dù là ở đâu, ở nơi nào, điều mà ta cần nhất vẫn là sự bao dung và tha thứ cho chính trái tim mình trước đã, để ta đỡ dằn vặt đau khổ, để ta bớt đi tủi nhục, buồn bã những thứ mà lôi cuốn ta chìm trong bóng đêm mà không tìm ra được lối đi…Hãy sống thật tâm mình và luôn yêu thương để rồi ta mới cảm nhận được sự yêu thương luôn ở xung quanh mình…Cũng như Lục Bình vậy…? Lục Bình có trôi trên sông thì vẫn còn Bên Lở và Bên Bồi…Bên Lỡ không có Phù Sa…Lục Bình vẫn trôi vô định còn Bên Bồi luôn đầy ắp Phù Sa…Lục Bình sẽ không trôi nữa…Chỉ có những người trông ngóng Lục Bình trôi ở 2 bên Bồi…bên Lỡ , bên này vẫn hi vọng Lục Bình sẽ quay trở lại trong sự vô tình của bên kia...
"Bên Lỡ….Bên Bồi
Người ơi Đò qua bến Sông"
Và cứ thế, Sông kia vẫn chảy, thời gian vẫn trôi, chỉ có người đợi Lục Bình trong sự vô vọng và tiếc nuối về những cái đã qua…những cái mà ta đã lỡ vô tình đánh mất…Để rồi có mất mát đau thương ta mới biết thương ta và thương lấy người…! Dù có ở nơi đâu, làm việc gì …Hãy nhớ những gì đã đi qua trong đời ta, hãy nhớ những gì là Nguồn Cội…Bởi vẫn còn đó những con người đang hàng ngày trông ngóng ta trở về…!
( LÊ HÙNG )
Thứ Tư, 17 tháng 7, 2019
TÌNH MEN.
Chiều tà ngang khóm trúc
Lão ngật ngưỡng vương qua
Trúc la đà khuất mắt
Đứa nào quất mặt ta ?
Đường này của Lão Gia
Sớm thả cần câu cá...
Chiều mon men bờ dạ
Nụ Sen hồng dóng dả:
...Lão ngà ngà men Hoa...!
NBH/2014'
- Ngàn con sóng dong chơiDập dờn bờ cát trắng,Sóng ào ào cuộn sóngVỗ về chẳng rời nhau...Nước biển kia thẫm mầuDấu sóng ngầm dữ dội.Con triều dâng ngập lốiTràn lòng! em bâng khuâng...Đứng trước biển bão giôngGiữa mùa con nước nổiBiển quằn mình cuộn sóngSóng ngầm tự nơi đâu...?Lòng biển rộng ,biển sâuBiển dữ gào... tái tê...Không trằn lòng đáy bểSao thấu nỗi niềm đau.Hỡi! con sóng xô nhauĐừng xé gào biển nhéTrời xanh... biển lặng lẽĐể tình em -Khôi nguyên.Biển ngàn năm lời nguyềnNgàn trùng con sóng vỗGió cuốn sóng xô bờ,Vị biển đời mặn chát ...Em muốn nghe biển hátSóng khỏa lấp bờ yêu!Trải lòng mình bát ngátDu tình em mêng mang...!NBH-2012¿
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)