BẤT NGỜ….
Bất ngờ ai bỗng gọi “em”BÂTNGOWf
Cho tôi bối rối lặng im mỉm cười
Bất ngờ vào tuổi bốn mươi
Bán khoán bo ngỡ như hồi mười lăm!
Bất ngờ từng bữa cơm ăn
Tiếng cười đầm ấm , nếp nhăn bỗng nhòa
Bất ngờ bừa bộn cửa nhà
Áo đàn ông giặt- sao mà thương thương
Muốn quăng trăm việc đời thường
Một mình thôi- với yêu thương bất ngờ!
1981
PHAN THị THANh NHÀN
&
Các bạn ơi- tôi lại kể tiếp chuyên chàng PlopĐip!
Câu kết cuối cùng của bài “ Ước gì” là:” Ước gì tôi thật khôn ngoan- để anh cảm đảm dịu dàng gọi … em”
Và một năm sau thì bài thơ này ra đời! Tôi đã có nhiều năm sông với chàng như trong mơ…Bạn bè, gia đình và con gái đều chấp nhận và thân thiết với chàng! Từ quê Ninh Bình, anh em và các cháu chàng ra chơi đều đến nhà tôi, khi chàng sang Bun gia đình nhiều lần hỏi tin túc của chàng qua tôi và em gái chàng viết thư nhờ tôi gửi cho chàng vì ở quê không rõ địa chỉ…
Đo là mối tình kéo dài khoảng 12 nam(1981-1992)- Và tôi nghĩ- thế cũng là nhiều các bạn ạ (?)