Em thấy mình nhỏ bé,
Biển rộng mênh mông thế?
Lòng trống trải... chơi vơi....
Dập dờn bờ cát trắng,
Sóng ào ào cuộn sóng
Rồi khẽ lặng,trôi mau.
Nước biển kia thẫm mầu
Dấu sóng ngầm dữ dội.
Con triều dâng ngập lối
Tràn lòng! em bâng khuâng...
Dấu sóng ngầm dữ dội.
Con triều dâng ngập lối
Tràn lòng! em bâng khuâng...
Đứng trước biển đêm nay
Giữa mùa giông bão nổi
Biển quằn mình cuộn sóng
Sóng ngầm tự nơi đâu...?
Lòng biển rộng ,biển sâu
Biển dữ gào... tê tái.
Không trằn lòng đáy bể
Sao thấu nỗi niềm đau.
Hỡi! con sóng xô nhau
Để trời yên...biển lặng.
Nước trong tỏ-Trắng ngần
Như tình em -Khôi nguyên.
Biển muôn đời sóng vỗ
Ngàn con sóng nhấp nhô
Gió cuốn sóng xô bờ,
Cuộn em vào nồng ấm.
Sóng trùng trùng lớp lớp
Khỏa lấp mãi bờ yêu!
Trải lòng mình rộng lớn
Tình em hòa mơn man...!
Hà nội 1977
Lòng biển rộng ,biển sâu
Biển dữ gào... tê tái.
Không trằn lòng đáy bể
Sao thấu nỗi niềm đau.
Hỡi! con sóng xô nhau
Để trời yên...biển lặng.
Nước trong tỏ-Trắng ngần
Như tình em -Khôi nguyên.
Biển muôn đời sóng vỗ
Ngàn con sóng nhấp nhô
Gió cuốn sóng xô bờ,
Cuộn em vào nồng ấm.
Sóng trùng trùng lớp lớp
Khỏa lấp mãi bờ yêu!
Trải lòng mình rộng lớn
Tình em hòa mơn man...!
Hà nội 1977
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét