GC xin được đăng bài thơ "Tiếng Lòng" của t/g MINH TÂM và bài bình của t/g TRẦN THỊ LƯƠNG (sưu tầm )
Xin mọi người hãy đọc và trải lòng mình nhé ! ,không biết nói gì hơn là sư ngưỡng mộ và cảm ơn các chị thật xứng với câu : CÔNG DUNG NGÔN HẠNH các cụ đã giành cho !
Em cứ ngỡ tiếng lòng không gọi nữa
Nẻo trăm năm lụi tắt lửa duyên tình
Bóng cô liêu theo mỗi bước chân mình
Em khắc khoải với nỗi lòng lạnh giá
Mấy nghìn ngày trái tim buồn hoá đá
Khát khao thầm ai thắp lửa tình chung,
Giữa cuộc đời này còn có nữa hay không
Một bờ vai ghé nâng niềm khát vọng
Lời em hỏi cứ rơi vào im lặng
Để em buồn mưa đẫm ướt làn mi
Mấy nghìn ngày đơn lẻ lối em đi
Mặc gió hát bao lần không xao động
Bỗng ngọn bút xô lòng em dậy sóng
Người thổi bùng ngọn lửa trái tim yêu
Em bâng khuâng trong tím biếc mỗi chiều
Thao thiết khát một làn môi cháy bỏng
Em vẫn biết cánh buồm vui biển rộng
Chẳng vẹn bến bờ- xin vẹn một vầng trăng
Minh Tâm
----------------------
MT đăng lên đây bởi sự trân trọng tình cảm mà bạn dành cho mình. Minh Tâm nhận bài bình
là nhân một tác phẩm văn học mà bạn mình trao tặng.
-------------****----------
BÀI BÌNH
(Về bài thơ "TIẾNG LÒNG", tác giả Minh Tâm)
-----------------
Mười hai bến nước, bến đục bến trong là điều may rủi cho từng số phận người phụ nữ.
Dẫu là thiên đường hay địa ngục thì người phụ nữ trong bóng dáng Chim Từ Quy kia vẫn phải gồng mình lên nhẫn nhịn và cam chịu. Gồng gánh trên vai trách nhiệm gia đình, lo toan, bươn chải. Họ nhận thiệt thòi về bản thân rồi tự an ủi: đó là sự hy sinh lớn lao nhất. Người phụ nữ luôn ghi nhận: mùa xuân tình cảm dành cháu- mùa đông cho bà. Biết hy sinh, nhưng trong sâu thắm trái tim tưởng như tắt lửa ấy vẫn lặng thầm khao khát:
"Một bờ vai ghé nâng niềm khát vọng"
Cánh cửa tâm hồn đơn lạnh của chị tưởng như đã khép chặt, Chị cứ một mình một bóng đi trên con đường riêng; Dửng dưng và bình thản trước mọi lời gọi mời của thiên hạ.
"Mặc gió hát bao lần không xao động"
Bất chợt trong một buổi ban mai êm ả, hay trong một chiều giông gió, Trái tim chị bừng thức khi một trong số những tao nhân mặc khách đến gõ cửa với câu thần chú ứng nghiệm linh thiêng: "Vừng ơi mở cửa". Để rồi:
"Bỗng ngọn bút xô lòng em dậy sóng
Người thổi bùng ngọn lửa trái tim yêu"
Sét đánh quá chăng? Không! đây không phải là thứ tình chớp nhoáng với ngôn từ chót lưỡi - đầu môi: Yêu từ cái nhìn đầu tiên, sáo rỗng và cũ mèm. Mà Đây là thứ tình văn chương thanh cao, trong sáng nhưng không kém phần nồng nàn và bạo liệt.
Tôi nghiệm câu châm ngôn cuả M.gandhi:"Kẻ hèn nhát không có khả năng bộc lộ tình yêu, tình yêu là đặc quyền của người dũng cảm". Và chị là một người phụ nữ dũng cảm:
"Thao thiết khát một làn môi cháy bỏng"
Đây là tình cảm mà bắt đầu là sự phải lòng về văn chương. Chất kết dính này có sức hút kỳ lạ như nam châm, nó ghép hai mảnh cong một nửa thành một đường tròn khép kín, hoà hợp và tròn trặn.
"Không có phụ nữ già. Ở mọi lứa tuổi nếu họ yêu thì họ đều cho người đàn ông những cơ hội bất tận". Câu châm ngôn của J.Michhelet đúng trong mọi mốc thời gian.
Trái tim chị mỏng manh như sợi dây đàn treo trên vách đã lâu ngày bị lãng quên, gặp gió nó lại rung lên tiếng tơ lòng kỳ diệu.
Sự kết dính trong sáng không điều kiện này, sức mạnh nào có thể chia cắt?
Nhưng chị như chú mèo có đôi hia đi được ngàn dặm nhưng không vượt qua được hàng rào cấm địa trước mặt. Say đắm vậy, tha thiết vậy nhưng chị không sống bằng bản năng - xô bồ - buông thả. Trái tim bừng thức, tiếng lòng nổi loạn sau cơn ngủ dài. Chị nồng nàn mê mải đón nhận cái đẹp (vô thức) Nhưng lại có bộ óc tỉnh táo (ý thức) để nhận đúng hoàn cảnh nghiệt ngã:
"Em vẫn biết cánh buồm vui biển rộng
Chẳng vẹn bến bờ..."
Chị biết dừng lại ở điểm phải dừng, mặc dù trái tim thì thầm dâng hiến:
"...Xin vẹn một vầng trăng"
Tình chị đẹp, tinh khiết và sang trọng, tròn đầy như vầng trăng gửi trao cho "nửa kia" của mình.
Đã qua rồi cái ngày:
" Bóng cô liêu theo mỗi bước chân mình".
Trước đây chị vịn vào thơ, bây giờ lại có trăng, đôi cánh tình yêu nâng đỡ chị để chị sáng tạo cái đẹp cho chị trong buổi hoàng hôn..
Tôi chợt nhớ câu nói của A.V.ArmauIt: "Hoa không hương chẳng được coi trọng, Phụ nữ không có tri thức chẳng được tôn vinh".
Chị vừa có sắc, có hương, có tâm vừa có tri thức.
Tôi chia sẻ cùng "Tiếng lòng" của nữ sỹ Minh Tâm với tấm lòng trân trọng.
HP ngày 28/9/2012
Trần Thị Lương
.jpg)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét