TA ĐÃ GIÀ RỒI NHỈ!?
Có một ngày ta bất chợt nhận ra
Hình như mình đã già rồi thì phải
Nơi ồn ào thấy mệt nhoài hoang hoải
Thích một mình hoài niệm chuyện cũ xưa.
Tự hỏi mình ta thật đã già chưa
Mà thức giấc đúng bình minh vừa rạng
Lắng tai nghe chim hót chừng viên mãn
Ngắm ban mai thi vị đã ngập tràn.
Cũng có lúc thích dạo phố lang thang
Nhìn không gian loang lổ màu kỉ niệm
Ngắm gốc cây rêu phong mà chiêm nghiệm
Chắc cuộc đời cũng trải lắm phong ba.
Có phải già là thường thích ngân nga
Khúc nhạc xưa bên tách trà buổi tối
Quyển sách cũ đầu giường nằm dưới gối
Đọc vài dòng rồi dỗ giấc mơ màng.
Tâm tính già nên chẳng muốn vương mang
Chuyện thiên hạ để bên ngoài ngưỡng cửa
Việc của ta ta làm không lần lữa
Chẳng luận bàn nhân thế lắm thị phi.
Có lẽ già nên không bận tâm chi
Người ghét thương, giận hờn hay hoạnh hoẹ
Giữ cho mình khoảng trời riêng lặng lẽ
Lòng nhẹ nhàng nhìn cuộc sống bao dung.
Đã qua thời ta gọi đó thanh xuân
Giờ thả trôi theo mây bay gió thoảng
Xếp tâm tư vào ngăn lòng gàng gọn
Tâm đơn thuần cho ngày tháng an yên.
ST.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét