Con Người không có Nước-Như không thấy Mặt Trời


Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

TRĂNG SUÔNG


Đêm thu vời vợi... ánh trăng suông.
Trời không nổi gió..? Lá rụng buông...?
Chạnh lòng đứng ngóng, cơn gió thoảng...
Chốn ấy, xa rồi, dạ  bâng  khuâng!

Ngày xưa văn võ ,trọn đôi đường...!
Nay  sao  ủ  rũ , "chén rượu suông"...?
...Nào thơ ...nào rượu...nào phấn vương...
-Hỏi cớ sao buồn...?Ánh trăng suông...!
                                        Hà nội 11/1997

3 nhận xét:

Thu Hà nói...

Đọc bài thơ này của chị, em nhớ lại có lần mình đã viết:"Một nửa vầng trăng sáng đợi ai? Năm canh vàng võ một đêm dài. Chờ hoa quỳnh nở, hay chờ gió? Thoảng khắp vườn hương thiên lý bay..."
Chị em mình thật đồng cảm!
Thơ chị kén người đọc.Ai hiểu chị cũng sẽ yêu thơ chị!

Gachinnguachin@gmail.com nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Gachinnguachin@gmail.com nói...


EM À ! tứ thơ này thể hiện đúng là thi sỹ,cũng là chờ đợi nhưng tiếng thở dài nhẹ nhõm...yêu đời,lời trách yêu nhiều hơn sự mong đợi...?