Con Người không có Nước-Như không thấy Mặt Trời


Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

HÀ HỘI TRONG LÒNG MỌI NGƯỜI.


Mùa Thu Hà Nội đang trong những ngày chuyển mình giao mùa ,mỗi người có một cảm nhận riêng tư ,dù bạn là nhà thơ,nhạc sỹ,thi sỹ, song tất thảy  có chung một TÌNH YÊU HÀ NỘI ,với tôi cũng vậy dù có đi đâu ,về đâu mình cũng chẳng  thể  nào quên được BỐN MÙA của Hà Nội và những kỷ niệm của riêng mình,thật dịu êm, lặng im, bỏng cháy khôn nguôi ...và rồi vẫn xốn xao trong lòng... HÀ NỘI ơi !
Từng góc phố,ngõ nhỏ,từng mái nhà xô nghiêng,hay quán cóc liêu xiêu...những con phố ấy từ ngàn xưa  đã mang trong mình những cái tên rất riêng của Hà Nội.Vẫn  còn đó trầm mặc ,cổ kính rêu phong với thời gian.
Nhưng với tôi ,không biết làm thơ mà chỉ cảm nhận được từ những bài thơ của các tác giả ,mà tha về cho mình và ai đó ghé qua cùng cảm nhận  ! Xin cảm ơn các tác giả và bạn đọc.


Hà Nội Mùa Thu
Phan Thị Thanh Nhàn


Lâu lắm rồi mới ra đường buổi tối
Hà Nội vào thu quá dịu êm
Gió rất nhẹ làm ánh đèn xao động
Và như xao động cả màn đêm
Đường phố vẫn đông người qua lại
Những đôi lứa nắm nhẹ tay nhau
Từng tốp em trai và em gái
Dạo trên đường ríu rít bên nhau
Một vài quán nước ánh đèn xanh
Kê ghế ra hiên đón gió lành
Vài bác về hưu ngồi đàm đạo
Thoáng nhìn như cảnh ở trong tranh
Như chẳng hề suốt ngày bận rộn
Những công trường xưởng máy lò hơi
Như chẳng hề suốt ngày tất bật
Trong bụi đường áo lấm mồ hôi
Buổi tối mùa thu êm dịu quá
Hoa sữa thơm ngào ngạt khắp đường
Đã bao mùa đến rồi đi mất
Vẫn ngỡ ngàng mùa thu quê hương.

Yêu Hà Nội
Thái Thăng Long


Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm
Có một Hà Nội ngây ngất nắng
Có một Hà Nội run run heo may
Có một Hà Nội hoa đào tươi hồng rạng rỡ
Có một Hà Nội ngàn năm dấu ngựa
Có một Hà Nội Bích Câu, Quốc Tử Giám… Thiêng liêng
Có một Hà Nội lặng lẽ chiều Tây Hồ sương khói
Có một Hà Nội lá sấu rắc vàng đường Điện Biên
Có một Hà Nội vắng em… Vắng em bên anh tinh quái
Có một Hà Nội lạnh giá đường Giảng Võ
Có một Hà Nội làng hoa Ngọc Hà và em đứng đó
Chầm chậm trở về trong mỗi giấc mơ
Chầm chậm đến với những câu thơ
Chầm chậm đời mình cho ngày xuân tới
Và anh
Tình yêu Hà Nội lại theo về…

Anh Có Nhớ
Anh có nhớ Hà Nội của em
Hôm nay gió mùa về lạnh quá
Những con đường buồn, lá xô nhau ngã
Bước chân em, có ai đợi, ai chờ?
Hà Nội nôn nao, Hà Nội gió mùa
Se sắt lắm, lòng em chiều thật vắng
Giá mà trên Hồ Gươm có nắng
Mắt em nhìn sẽ đỡ chông chênh
Em nhớ anh, nhớ đến bần thần
Nhớ giọng anh, tiếng cười anh thật ấm
Nhớ những lời yêu anh gửi cùng vô tận
Bài thơ đầu ngọng nghịu của anh…
Biết rằng sang thu, lá phải rời cành
Sau hội ngộ, lời chia ly phải nói
Nhưng có bao giờ anh tự hỏi
Có bao giờ anh nhớ Hà Nội – em?


Hà Nội hôm nay – Hà Nội ngày mai
Hải Như


Bên Hà Nội cổ kính nghìn đời
Một Hà Nội mới ta mơ ước đang hiện ra
Nguy nga.
Dáng đỏ
Hà Nội ơi.
Ta sẵn sàng hôm nay rỏ mồ hôi
Vì máu ta đã đổ
Cho Hà Nội -Thăng Long sống mãi
Vĩnh hằng!


Hà Nội trong ta
Không bao giờ phai cũ
Đây góc đường hoa
Nơi ta đứng đợi người yêu năm xưa
Con đường mang tên nhà thơ tình
Lớn nhất trong các-nhà-thơ-tình Việt Nam
Con đường cho ta bài thơ hoa sữa
Em có thể quên
Riêng ta còn mãi nhớ
Có người Hà Nội nào đi xa
Lại không mang theo hương Hoa sữa – bản tình ca…


Bên Hà Nội cổ kính nghìn đời
Một Hà Nội mới ta mơ ước đang lộng lẫy hiện ra
Cho ta được dặn nhỏ Người:
Đừng dễ dàng đánh mất những tinh hoa!



Hoa Sữa
Nguyễn Phan Hách



Tuổi 15 em lớn từng ngày
Một buổi sáng bỗng biến thành thiếu nữ

Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ

Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu
Mùi hoa sữa tan trong áo em và mái tóc
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt
Vậy mà tan trong sương gió mong manh

Tại mùa thu, tại em hay tại anh
Tại sang đông không còn hoa sữa
Tại siêu hình tại gì không biết nữa
Tại con bướm vàng có cánh nó bay

Ðau khổ nhiều nhưng éo le thay
Không phải thời Romeo và Juliette
Nên chẳng có đứa nào dám chết
Ðành lòng thôi mỗi đứa một phương

Chỉ mùa thu còn trọn vẹn yêu thương
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ
Hương của tình yêu đầu nhắc nhở
Có hai người xưa đã yêu nhau…


Bài Thơ Hà Nội

Em Hà Nội hàng Đường trong giọng nói
Để hàng Bông êm ái lót cơn mơ
Thương những buổi chiều Bác Cổ ngày xưa
Anh nắn nót một trường thi lãng mạn
Thơ thuở bé khắc ghi tình ngõ Trạm
Hàng Cỏ ơi, nét thảo có mờ phai
Theo gót chân em từng bước hàng Hài
Yêu hàng Lược chải mềm hương mái tóc
Thương dĩ vãng chiều Cổ Ngư trốn học
Hồn ngây ngô theo điệp khúc hàng Đàn
Hàng Guốc trưa hè gõ nhịp bình an
Khi hàng Nón quay nghiêng che mắt thỏ
Anh lúng túng cả Đồng Xuân xấu hổû
Gió mơn man hàng Quạt, áo đong đưa
Đây hàng Khay anh đưa tặng bài thơ
Em hốt hoảng chợ Hôm vừa tắt nắng
Thơ bay lạc, hồn anh là hàng Trống
Nghe hàng Gai cùng mũi nhọn buồn đau
Ôi hàng Ngang tội nghiệp mối tình đầu
Anh hờn giận mơ hàng Buồm lãng tử
Em Hà Nội dáng Sinh Từ thục nữ
Tìm đến anh hàng Giấy mỏng tương tư
Nghe khơi buồn sông Tô Lịch ngẩn ngơ
Thơ giàu có như thương về hàng Bạc
Hàng Vôi đó nồng nàn trong ngây ngất
Ý hàng Đào chín mọng trái môi chia
Xin hàng Than rực cháy lửa đam mê
Khi quấn quít trong ái ân Hà Nội.


Hà Nội
Bình Nguyên Trang


Em cứ hỏi chị hoài về Hà Nội
Thân yêu ơi chị mới đến lần đầu
Ừ thì đẹp là do mình cảm nhận
Nhưng đôi chân phải bước nhịp nhanh đầu

Thuở mười lăm Hà Nội lại rất gần
Có anh bạn làm thơ Hà Nội tặng
Hoa sữa nói chỉ một điều thầm lặng
Chị thường mơ một Hà Nội kiêu sa

Hà Nội bây giờ thân thuộc hơn em ạ
Ta nương đâu, mảnh đất đó là nhà
Hà Nội buồn vui tất thảy đều có cả
Chị cảm thức mỗi ngày nhịp sống ngân xa

Chị gặp trên đường người đàn bà goá chồng bán hoa
Những bông cúc hiền lành mà em thích
Chị gặp trên đường bước chân mải miết
Cậu bé đánh giầy không có giầy đi

Cũng mồ hôi đổ xuống những mùa thi
Chất chồng âu lo trong mắt bạn bè chị
Cũng đôi lần tập làm thi sĩ
Bởi mắc nợ mình một Hà Nội trong thơ

Em xa xôi, chị đã yêu đến giờ
Một Hà Nội những phố dài xưa cũ
Chị cầm tay em trong đêm không ngủ
Nói được không, Hà Nội của chúng mình


Đi tìm mùa thu Hà Nội
Nguyễn Đắc Như



Em gái Huế lần đầu
Gặp mùa thu Hà Nội
Háo hức đi tìm sắc vàng cây cơm nguội mà không thấy
Lại đi tìm lá đỏ cây bàng màu lửa cháy mà cũng không ra

Em hỏi tôi đường hoa sữa có xa?
Tôi im lặng
Thu mới về một nửa
Cốm ngậm màu xanh, hồng chờ sắc đỏ
Hoa sữa ủ hương đợi gió heo may
Nắng ngập ngừng rắc vàng bụi lên cây
Phủ vết rám cho ươm dần trái bưởi

Tôi im lặng
Và em thôi hỏi
Em mỉm cười trong nhạt nắng bâng khuâng
Ánh mắt buồn thoáng một nét xa xăm
Của trời trong và mây thu Hà Nội
Dẫu vẫn biết thời gian không vội
Tôi ước thầm mùa thu chín nhanh hơn.




Mùa Thu Hà Nội

Hà Nội bây giờ còn trong nỗi nhớ,
Những chiều se lạnh bên phố chờ ai,
Cơn mưa phùn rơi không ngại ướt áo,
Từng cội me già nhẹ tiếng lao xao.

Mái đình rêu phong muôn đời cổ kính,
Con đường gạch đỏ ngại bước chân ai.
Mặt nước hồ Gươm miệt mài soi bóng,
Những cuộc tình làm gợn sóng lung linh,

Từ dạo Thu về phố bỗng hoang vu,
Héo hắt hồ Gươm khi gió Thu về,
Hàng me chết lặng khi Thu chợt đến,
Tàn tạ hao gầy vào độ Thu sang.

Phố xá đìu hiu bầy chim vỡ tổ,
Sải cánh tìm về một chốn nương thân,
Kiếp sống tha phương thân phận lưu đầy,
Giọt lệ âu sầu nghẹn nấc từng đêm.

Hà Nội vẫn chờ cơn gió mùa Xuân,
Chờ nắng vàng hanh những chiều vào Hạ,
Chờ cơn se lạnh của những mùa Đông,
Chờ những con người Hà Nội năm xưa.


Nhớ Hà Nội
Phổ Đồng


Hà nội giờ chỉ còn trong ký ức
Cảnh mưa phùn gió bấc lạnh căm căm
Nhớ gối chăn qua làn hơi thở ấm
Cho thịt da hâm nóng mộng nghìn năm.

Nhớ Thăng Long ngày đầu xây dựng nước
Thịnh trị một thời oanh liệt một phương
Còn gì ngoài văn bia – Quốc tử giám
Khiêm tốn trở thành di tích quê hương!

Nhớ tháp Rùa đứng nghiêng chờ nắng đổ
Mặt hồ Gươm phẳng lặng bóng chiều xiêu
Hàng cây xanh mấy lần thay lá cũ
Cho nhựa về nhú mộng hạt đâm mơ?

Nhớ hồ Tây mưa phùn bay giăng phủ
Bụi sương mờ lảng đảng bến bờ xa
Từ Thiên Phúc, Kim Liên về Tảo Sách
Bước lãng du bến đỗ gót đường qua.

Nhớ gánh hàng hoa bên bờ yên phụ
Đôi vai gầy ướt đầm bụi sương mai
Rảo bước chân qua phố phường sau trước
Đem cho đời cái đẹp tưởng chừng phai!

Nhớ những hàng cây xanh mờ nâu tím
Bóng chiều nghiêng che phủ ánh trời xa
Bụi mưa phùn tung gió bay trút lá
Cho đâm chồi nẩy lộc với nghìn sau.

Nhớ ba mươi sáu phố phường xưa cũ
Cửa đóng then cài phong kín tường rêu
Của một thời chỉ còn qua tên gọi
Ký ức nhạt nhoà hiện thực còn đâu!

Nhớ tách chè xanh vỉa hè hôm sớm
Ấm lòng người hơi toả bóng mù sương
Bên tách café ven hồ Hoàn Kiếm
Đường qua đi lơ đễnh bước chân về.

Nhớ một cột chùa xưa sau giấc mộng
Nét hương mù sen toả ngát nghìn năm
Còn hiện tại qua rêu mờ năm tháng
Chút tình xưa dư ảnh mộng vì dân.

Nhớ mái chùa cong cong chờ nắng đậu
Bụi mưa buồn loan lổ vách tường sa
Vẫn hiên ngang chở che hồn dân tộc
Nghiệp sống muôn đời của tổ tiên ta .


Có phải em mùa thu Hà Nội
Tô Như Châu



Tháng Tám mùa thu lá khởi vàng chưa nhỉ.
Từ độ nguời đi thương nhớ âm thầm.
Có phải em là mùa thu Hà Nội.
Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm.
Có phải em mùa thu xưa.

Có bóng mùa thu thức ta lòng sang mùa.
Một ngày về xuôi chân ghé Thăng Long buồn.
Có phải em là mùa thu Hà Nội.
Ngày sang thu anh lót lá em nằm,
Bên trời xa sương gió bay.

Thôi thì có em đời ta hy vọng.
Thôi thì có em sương khói môi mềm.
Có phải em là mùa thu Hà Nội.
Nghe đâu đây lá ướt và mi xanh.
Nghe đâu đây hồn Trưng Vương sông Hát.

Có chắc mùa thu lá rơi vàng tiếng gọi.
Lệ mừng gặp nhau xôn xao phím dương cầm.
Có phải em là mùa thu Hà Nội.
Nghìn năm sau ta níu bóng quay về.
Ôi mùa thu của uớc mơ.

Đoản Khúc Thu Hà Nội

(sưu tầm)

Hà Nội mùa thu Hà Nội thu
Hà Nội mùa thu tràn nỗi nhớ
Không bởi vì em hay vì em
Hà Nội mùa thu Hà Nội gió
Xôn xao con đường xôn xao lá
Nhoà phố mong manh nhoè phố mưa
Chợt nắng long lanh chợt nắng thưa


Im Lặng Đêm Hà Nội
Phạm Thị Ngọc Liên


Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn
Trong căn phòng nhỏ
Đêm cuối thu trăng lạnh mờ sương

Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya
Không gian dạ hương sâu thẳm
Từng tiếng chim kêu khắc khoải vọng về

Chỉ còn mênh mông hương hồ
Hiu hắt soi những cây bàng lá đỏ
Chỉ còn mênh mông hương hồ
Từng hàng cây …góc phố, ngây ngô nhìn nhau

Chỉ còn hơi ấm mối tình đầu
Anh đi có đôi lần nhìn lại
Chỉ còn em … còn em
Im lặng …. đến tê người


Hà nội đêm
Đoàn Mạnh Phương



Ta mến yêu Hà nội vào đêm
Sau biết bao bộn bề hối hả
Ta mến yêu Hà nội vào đêm
Giữa êm đềm thành phố thật nên thơ

Đêm mơ màng đêm mượt như nhung
Mặt trời ngủ trong căn phòng khép cửa
Thành phố thức với bao điều kỳ diệu
Dạ hương bay mơ mộng một tình yêu
Đèn tỏa sáng êm đềm trên ngõ lối
Gió dịu dàng ve vuốt say mê
Ta gõ cửa trở lại thời yêu dấu
Tận cùng đêm hào phóng đón ta về
Sương thả giọt êm đềm
Trên mái phố thả giọt êm đềm
Hà nội đêm, Hà nội đêm.

Không có nhận xét nào: